cố thiếu gia đừng giả vờ nữa quân dao
Thay vào đó hãy quan tâm gia đình hơn và những người bạn thân của bạn. Bạn cũng có thể làm đẹp lại ngôi nhà của mình. Tháng "6" là thời gian quay về nguồn cội, tổ ấm và gia đình. Tháng 8/2022: Số 7 Tháng này bạn cần khám phá tài năng và ý tưởng bên trong của mình
Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa - Quân Dao - Cố Khang Dật (Truyện full) - Chương 241- Website đọc truyện tranh online miễn phí mãi mãi - tamlinh247 - Truyện ngôn tình, Drama, Đam mỹ
Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa - Quân Dao - Cố Khang Dật (Truyện full) - Chương 251- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247
Truyện Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa - Cố Khang Dật - Hoắc Vi Vũ- Thảo Nhiên- Quân Dao - Cố Tư bạch . "Cố thiếu gia, anh giả vờ như thế có vui không?" Ánh mắt âm trầm của người đàn ông lóe lên tia hứng thú, anh lật tay, biến bị động thành chủ động, khuôn mặt kề
"Đừng chạy đừng chạy đừng chạy!" "Cho nên, khiến Thiếu Thiên đánh cái người thi đấu thật cần cẩn thận, " Tô Mộc Tranh có một loại không muốn thừa nhận quen biết trong tràng cái đó lải nhải Kiếm Thánh người lớn xúc động, "Cái này đầy màn hình bong bóng thoại
Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa Đánh giá : (3.75/5) Quân Dao ghì chặt tay người đàn ông, đôi tay nhỏ nhắn của cô siết thật chặt, từ từ ghé sát môi vào bên tai anh ta:
Thông tin: Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa - Quân Dao - Cố Khang Dật (Truyện full) Nội dung truyện Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa - Quân Dao của tác giả Thảo Nhiên - Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô ghì chặt tay anh, ghé sát môi vào bên tai người đàn ông: "Cố thiếu gia, anh giả vờ như thế có vui không?"
Thay vào đó hãy quan tâm gia đình hơn và những người bạn thân của bạn. Bạn cũng có thể làm đẹp lại ngôi nhà của mình. Tháng "6" là thời gian quay về nguồn cội, tổ ấm và gia đình. Tháng 7/2022: Số 7 Tháng này bạn cần khám phá tài năng và ý tưởng bên trong của mình
acchilkerin1986. Cố Tư Bạch cũng bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của cô. “Thiếu gia, thiết bị đã kết nối xong hết rồi, sẵn sàng cho buổi họp ạ” “Tôi biết rồi.” Cố Tư Bạch gật đầu, hôn nhẹ lên trán Quân Dao, “Anh đi họp một lát, em cứ nghỉ ngơi trước đi nhé”. “Vâng.” Ăn no quả thực hơi buồn ngủ, nhưng cô đã ngủ cả buổi chiều rồi, giờ ngủ nữa sẽ thành heo mất. Quân Dao bèn lấy sách vở ra học, cả ngày nay chưa học chữ gì rồi. Nhưng cả người mỏi như dần, tay viết cũng run run, chữ như gà bới. Đọc tiếp tại nhé ! Học một lúc Quân Dao đã thấy gà gật, nhưng cô cố gắng đi rửa mặt nước lạnh cho tỉnh ngủ, 1 sau đó tiếp tục học. Dù cho Cố Tư Bạch có thể nuôi cổ cả đời không cần lo nghĩ chuyện tiền bạc, nhưng cô vẫn muốn bản thân mình giỏi hơn, tốt hơn mỗi ngày như thế mới xứng đáng với người ưu tú như anh. Đến tận khuya Cố Tư Bạch mới xử lý xong công việc, có rất nhiều việc cần sắp xếp, đúng là thoải mái vài tháng, bây giờ quay lại công việc chất như núi. Anh về phòng ngủ, thấy vẫn sáng đèn, “Không lẽ Dao Dao còn đợi mình?” Nhưng khi đẩy cửa bước vào Cố Tư Bạch thấy Quần Dao đang nằm bò trên bàn ngủ gật, anh mỉm cười, “Cô nhóc này, sao như trẻ con thế chứ.” Anh bế cô đặt lên giường, chiếc áo choàng rộng trượt qua, lộ ra bắp chân của Quân Dao. Cố Tư Bạch nhíu mày, cầm bắp chân cô lên xem, chỗ vết thương rõ ràng hôm qua lúc anh bôi thuốc liền sẹo cho cô thấy đầu có bị sưng thế nhìn qua tay cô, thấy lòng bàn tay có mấy chỗ phồng lên, sắp tạo thành vết chai. Lông mày Cố Tư Bạch càng cau chặt, nhớ tới dáng vẻ ngủ mê mệt suốt buổi chiều cùng việc đi xiêu xiêu vẹo vẹo lúc ra ăn cơm của cô, Cố Tư Bạch có thể đoán được phần nào rồi. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài, gọi to, “Tiểu Hoa?” Tiểu Hoa vừa họp xong, đang ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gọi, vội chạy từ phòng của mình ra. “Thiếu gia, có chuyện gì thế?” Nhìn sắc mặt tối thui của Cố Tư Bạch, đáy lòng Tiểu Hoa càng thấp thỏm bất an. “Nói, cả ngày hôm nay thiếu phu nhân làm gì?” Tiểu Hoa chột dạ, không phải lộ rồi chứ? “Thiếu... thiếu phu nhân ăn sáng sau đó học bài... sau đó ăn trưa... rồi ngủ đến lúc thiếu gia về.” Huấn luyện cũng được coi là học bài đúng không? Cô ấy đâu có nói dối. Nhìn dáng vẻ lắp bắp của Tiểu Hoa, mày kiếm của Cố Tư Bạch càng chau lại. “Có muốn chịu phạt không? Từ bao giờ cô dám nói dối cả tôi?” Tiểu Hoa sợ hãi, vội vàng xua tay, “Thiếu gia, tôi không dám, tôi không dám” Cô ấy gãi đầu gãi tai, cuối cùng quyết định đành phải bán rẻ thiếu phu nhân vậy, nếu để thiếu gia nhà cô ấy nổi giận, hậu quả khôn lường lắm, dù sao thiếu gia cũng không dám nổi giận hay trách phạt thiếu phu nhân gì đâu, cô ấy còn không hiểu thiếu gia nhà cô ấy bị sao “thế nổ” chiếu mạng hay sao.“Thiếu gia, sáng nay thiếu phu nhân năn nỉ tôi giúp cô ấy nâng cao thể lực để bảo vệ mình. Tôi thấy cũng có lý, vì vậy... vì vậy... giúp thiếu phu nhân một chút.” Mặc dù đã đoán được, nhưng nghe những lời này của Tiểu Hoa, Cố Tư Bạch vẫn không kìm nổi tức giận. “Cô huấn luyện thế nào? “Dạ... nhẹ nhàng lắm thiếu gia... chỉ chạy bộ năm mươi vòng và tập các nhóm cơ, còn có thời gian nghỉ ngơi nữa.” Tiểu Hoa nói, đây là chế độ hồi cô ấy năm, sáu tuổi đã thực hiện rồi đó, quả thực vô cùng nhẹ nhàng. “Choang!” “Choang!” Âm thanh chói tai vang lên làm Tiểu Hoa giật nảy mình. Cố Tư Bạch vừa hất đổ lọ hoa đặt trên bàn, sắc mặt anh vô cùng âm u, khó coi. “Ai cho phép cô làm như vậy, hả? Cô có biết chân cô ấy còn chưa hồi phục, bây giờ đang sưng đỏ lên rồi. Cô...” Đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, Tiểu Hoa đã chứng kiến đủ mọi cảm xúc của anh, nhưng thấy anh tức giận đến mức đập phá đồ đạc như này thì chưa từng. Tiểu Hoa sợ xanh mắt, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. “Từ ngày mai tăng cường vệ sĩ bảo vệ thiếu phu nhân, tôi mà biết ai dám hành hạ thiếu phu nhân như thế thì đừng có trách” “Vâng, thiếu gia.” Tiểu Hoa lí nhí đáp, sao huấn luyện nâng cao thể lực mà trong lời thiếu gia nhà họ đã thành “hành hạ thiếu phu nhân” rồi, cô ấy nào có lá gan đó, cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho thiếu phu nhân thôi mà. Thiếu phu nhân yếu ớt như cành liễu, gió thổi một cái là bay, khỏe lên thì có gì xấu chứ. Huống hồ cũng là thiếu phu nhân yêu cầu mà. “Còn đứng đó làm gì? Đi đi.” CỐ Tư Bạch lớn tiếng. “Vâng.” Tiểu Hoa ỉu xìu, vừa định lui xuống thì một giọng nói trong trẻo vang lên, “Có chuyện gì mà ầm Ĩ thế?” Quân Dao còn ngái ngủ, cô dụi dụi mắt, đi ra chỗ Cố Tư quay đầu lại thấy cô đang đi chân trần thì vội hét lên, “Cẩn thận, đừng qua đây” Nhưng muốn mất rồi, Quân Dao không để ý đã giẫm phải một mảnh nhỏ của lọ hoa vỡ “Á!” cô kêu lên. Cố Tư Bạch vội vàng sải bước, bế cô lên, đi về phía ghế sô pha, “Mau mang đồ sơ cứu đến đây.” Anh đã bình tĩnh hơn, không còn nổi nóng như vừa nãy nữa. Có lẽ công việc quá mệt mỏi, lại thấy cô gái anh nâng niu hơn trứng mỏng phải chịu khổ đến vậy, bắp chân sưng đỏ chắc chắn rất đau nên anh mới nhất thời không kìm chế được cảm xúc. Tiểu Hoa vội vàng chạy đi lấy bông băng và thuốc sát trùng. Quân Dao xua xua tay, bây giờ cô tỉnh hẳn ngủ rồi, “Em không sao, xước chút thôi.” “Ngồi im” Cố Tư Bạch lạnh lùng ra lệnh. “Sao anh quát em?” Quân Dao bĩu môi. “Sao quát em? Anh còn chưa đánh em đó. Tại sao dám lén lút bắt Tiểu Hoa huấn luyện thể lực, em có biết chân em giờ sưng to như cái bát rồi không?” Tiểu Hoa mừng như bắt được vàng, vội vàng chạy một mạch sang dãy nhà cho vệ sĩ. Thực ra Tiểu Hoa có hai phòng, một phòng giúp việc ở trong dãy nhà chính, để thuận tiện bảo vệ cho Quân Dao, một phòng nhỏ trong khu nhà cho vệ thoảng đến ca trực cô ấy mới ngủ lại phòng vệ sĩ mà thôi. Nhưng bây giờ thiếu gia đang nổi giận, dại gì mà quấn quanh trước mắt anh ấy, chẳng may lửa cháy tới mình thì nên ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Với năng lực thể nổ của thiếu gia, Tiểu Hoa tin thiếu phu nhân chỉ vài câu là có thể dập được lửa giận của thiếu gia ngay. “Còn không xem lại mình, em xem giờ em thành cái dạng gì rồi? Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy” . Cố Tư Bạch cau mày, sát trùng vết thương rồi dán băng cá nhân lại, may mà chỉ xước một đường nhỏ, chảy chút máu, nếu chẳng may giẫm trúng lòng bàn chân, e là sẽ đau hơn rất nhiều. “Em biết rồi mà, em cũng chỉ muốn khỏe hơn xíu, anh đừng giận nữa.” Quân Dao nũng nịu kéo kéo vạt áo của anh. “Đừng có mè nheo, lần này anh không dễ tính tha cho em dễ dàng như vậy đâu. Thật đúng là, em không coi lời anh ra gì”. Quân Dao choàng tay qua cỔ anh, ghé mặt sát khuôn mặt đen như than của anh. “Đừng giận nữa mà, chồng, đừng giận em!” Nhìn dáng vẻ mềm ngọt như kẹo bông của cô, CỐ Tư Bạch làm gì còn tâm trí nào mà mắng cô nữa chứ. “Được rồi, đưa chân đây anh thoa thuốc cho, sưng hết lên rồi” Quân Dao ngoan ngoãn duỗi chân về phía anh. Anh nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn, trắng mịn của cô, tỉ mỉ thoa thuốc giảm sưng lên chỗ vết thương. “Vết thương còn chưa khỏi hẳn đã vận động mạnh như vậy, em đúng là coi thường tính mạng bản thân mà.” “Tự Bạch là tốt nhất, chồng em tốt nhất trên đời, lỗi đều do em đòi, không phải lỗi của Tiểu Hoa đâu, anh đừng trách cô ấy, nhé!” Nhìn dáng vẻ sà vào lòng anh như mèo con của cô khiến Cố Tư Bạch vô cùng hưởng thụ, cô nhóc này không ngờ cũng biết làm nũng, mè nheo như vậy. “Vậy phải xem biểu hiện hối lỗi của em như thế nào đã.” . Quân Dao rướn người, hôn chụt lên má anh, nhưng cũng như lúc sáng, Cố Tư Bạch quay đầu, áp môi lên môi cô. Nụ hôn nồng nàn, dây dưa không dứt, rất lâu sau Quân Dao mới đây được anh ra, cô đỏ bừng cả mặt. “Đừng mà, đây là phòng khách đấy, nhỡ ai thấy thì sao?” Cố Tư Bạch bật cười, nụ cười trầm khàn, vô cùng nam tính và gợi cảm. “Vậy vào phòng ngủ, anh xem biểu hiện hối lỗi của em ra sao.” Nói rồi anh đứng thẳng người, bế bổng cố lên, đi thẳng vào phòng ngủ. Đáy lòng Quần Dao khóc không ra nước mắt. Cô tập luyện cả buổi sáng, cơ thể mệt như bị xe tăng nghiến qua, vậy mà ông chồng độc ác này không chút thương xót, còn muốn hành hạ cô nữa hả? Cố Tự Bạch đặt cô xuống giường, rồi anh cởi áo sơ mi, nằm xuống giữa giường, dáng vẻ thong dong như ông lớn, “Vợ yêu, thể hiện anh xem nào.”Quân Dao gượng gạo cười, bò bò tới gần, cố gắng lấy lòng, “Chồng ơi, hay mai được không? Giờ em mệt lắm, mệt thật đấy!”. “Được, vậy mai cho Tiểu Hoa chạy một nghìn vòng quanh sân tập.” Một nghìn vòng? Khuôn mặt Quân Dao xám ngoét, dù biết Tiểu Hoa rất khỏe, nhưng cô ấy cũng là con gái đó, chạy như vậy chẳng khác gì muốn lấy mạng người ta. Cô thở dài, nghiến răng mắng tên chồng xấu xa thật biết lợi dụng cơ hội này của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, “Đừng mà, đừng mà, em đùa đừng phạt Tiểu Hoa nhé!” “Vậy phải xem vợ anh thể hiện thế nào đã Quân Dao vụng về trèo lên ngồi trên bụng anh, Cơ thể anh rất săn chắc, Cơ ngực nở nang, còn có thể thấy rõ cơ bụng sáu múi rõ ràng. Quân Dao miết nhẹ ngón tay nhỏ bé, mềm mại trên cơ bụng của anh, vẽ vòng lung tung. Rõ ràng động tác vụng về nhưng có khả năng châm lửa kinh khủng, khiến cả cơ thể Cố Tư Bạch nóng bừng, thật muốn ăn cô nhóc này ngay lập tức. Nhưng chẳng mấy khi bắt được cô vợ bướng bỉnh này chịu chủ động một lần, nên anh cố gắng nhẫn nhịn, tận hưởng cảm giác này. Quân Dao cúi đầu, hôn nhẹ lên môi anh. Cố Tư Bạch để mặc cô dẫn dắt. Những nụ hôn vụn vặt rơi lên môi, lên xương hàm, lên yết hầu của anh. Cả cơ thể Cố Tư Bạch khô nóng vô cùng, anh giơ tay siết lấy vòng eo mảnh mai của cô. Quân Dao cố gắng bắt chước những hành động thường ngày của anh. Cô hồn chầm chậm, nhè nhẹ lên từng tấc da thịt trên cơ thể anh. Mỗi nụ hôn khiến Cơ thể cả hai càng ngày càng nóng bừng lên. Chẳng biết từ lúc nào, quần áo trên người đã bị trút sạch, hai làn da ấm áp tựa sát vào nhau. Lần đầu tiên Quân Dao chủ động ở bên trên, động tác của cô vẫn còn rất vụng về, nhưng chính sự vụng về ấy khiến Cố Tư Bạch như muốn nổ tung. Mỗi chuyển động của chiếc hông nhỏ bé trên người anh đều là cảm giác muốn đoạt mạng người ta. Rất lâu, rất lâu sau, khi Quân Dao mệt lả ngã người trên cơ ngực rắn chắc của anh, thì thầm, “Tư Bạch, em mệt quá”. Anh liền lật người, đặt cô nằm xuống giường, chuyển bị động thành chủ động, mạnh mẽ tấn công cô gái biết cô huấn luyện cả ngày thực sự mệt rồi, vì vậy cố gắng nhanh chóng xong. Sau khi Cố Tư Bạch nằm xuống bên cạnh, Quân Dao thở một hơi, cuộn vào lòng anh, hai mắt đã dính vào nhau, cả người mềm nhũn không chút sức bế cô vào nhà tắm, giúp cô tắm nước ấm sạch sẽ, rồi lại bế ra, bọc trong chiếc khăn tắm lớn, rồi đặt xuống giường. Anh nằm xuống bên cạnh cô, hôm nay cô gái nhỏ của anh biểu hiện quá tuyệt vời rồi. Liệu có khi nào thi thoảng anh nên kiếm cớ giận dỗi một chút, để cô vợ nhỏ chủ động như này nữa không nhỉ? Sáng hôm sau, tận hơn tám giờ Quân Dao mới mở mắt, cả người cô mềm nhũn, chân tay mỏi rã rời. Cô đảo mắt nhìn quanh, Cố Tư Bạch đã dậy từ lúc nào, có lẽ đi xử lý công việc rồi. Cô đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, nhìn dấu vết chói mắt trên cỔ, Quân Dao thở dài, tên sói đói này, lần nào cũng để lại dấu vết ám muội trên người cô, hại cô phải mặc áo cao cổ để che đi mấy vết này. Quân Dao vừa bước vào phòng ăn thì nhìn thấy Tiểu Hoa đang bận rộn xào nấu trong bếp, bếp nối liền với phòng ăn, chỉ cách vài bước chân, cô mỉm cười chào hỏi, “Tiểu Hoa, chào buổi sáng!”
Tác giả Thể loại Ngôn Tình, Truyện SủngNguồn thái Đang raSố chương 247Ngày đăng 1 năm trướcCập nhật 1 năm trước Truyện Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa của tác giả Thảo Nhiên kể về Quân Dao ghì chặt tay người đàn ông, đôi tay nhỏ nhắn của cô siết thật chặt, từ từ ghé sát môi vào bên tai anh ta“Anh Cố, anh giả vờ như vậy thấy có vui nhìn âm trầm của người đàn ông lóe lên tia phấn khích, anh trở tay lại, giờ anh là người chủ động, khuôn mặt kề sát vào cô. Hơi thở có chút gấp gáp đầy nam tính quấn quanh cô“Em thử nói xem?”Nếu yêu thích những câu chuyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ hoặc Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu thân mời các bạn đọc tiếp
Sau khi thay sang chiếc váy dài màu trắng đơn giản, Quân Dao được Cố Khang Dật đưa đến một nhà hàng Pháp sang chùm màu vàng tỏa ánh sáng ấm nhạc du dương, không khí vô cùng lãng Quân Dao hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cô dồn toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon và rượu vang hảo hạng phục vụ bưng khi đã thỏa mãn kha khá chiếc bụng nhỏ, Quân Dao mới ngẩng đầu, thấy Cố Khang Dật đang nhâm nhi ly rượu vang, nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ.“Anh đang nghĩ gì mà trầm tư thế?” Cố Khang Dật hơi cong khóe môi, lắc đầu mà không trả người đối diện kiệm lời như thế, cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục dùng bữa.“Quân Tú Anh, dạo này sức khỏe anh trai tôi tốt chứ?” Quân Dao đang dùng bữa, suýt chút nữa nghẹn, cô bỏ dĩa xuống, nhìn Cố Khang Dật, rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng dường như ẩn chứa hàm ý gì lắc đầu.“Vẫn vậy, anh với Cố Tư Bạch ở chung một nhà, không thăm nhau mà lại phải hỏi thăm qua tôi?” Cố Khang Dật nhướn mày, nhấp một ngụm rượu.“Tôi tới đó sợ anh ấy lại không vui.” “Quan hệ giữa hai người không tốt ?” Quân Dao tò mò hỏi.“Không, có chút hiểu lầm thôi, hy vọng khi tỉnh dậy anh ấy sẽ hiểu tối hơn.” Quân Dao khịt mũi, an ủi.“Hai người dù sao cũng là an hem ruột, hiểu lầm chỉ cần giải thích thì có thể gỡ bỏ thôi.” “Vậy sao?” Cố Khang Dật hỏi Dao đờ người, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, vì chính cô và Quân Tú Anh cũng là chị em cùng cha, nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp sao dám chắc chắn về tình cảm của người khác chứ? Quân Dao gượng cười.“Tôi ăn no rồi, anh no chưa? Chúng ta về đi, cũng muộn rồi.” Ngược lại Cố Khang Dật lại không hề có ý đứng dậy, anh đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Quân Dao. “Tôi vẫn không hiểu…” Anh cố ý dừng lại, vẫn nhìn chằm chằm Quân nhìn khiến cả người cô khó chịu như bị kiến cắn, hỏi lại.“Hả? Anh không hiểu gì?” “Cố Tư Bạch hôn mê ba năm không về ngoại hình cô cũng không dù nhà họ Cố rất giàu có, cũng rất có thể lực, nhưng một người nằm im trên giường như Cố Tư Bạch có lợi ích gì? Tôi không tin chỉ vì chút xíu lợi ích cha tôi cho các người mà cô sẵn sàng hi sinh cả đời bên cạnh một người không chút tương lai.” Cố Khang Dật hơi nheo mắt, tiếp tục nói.“Tôi còn tưởng cô đồng ý lấy Cố Tư Bạch là vì muốn tiếp cận tôi, nhưng đã ba tháng rồi cô vẫn chưa hành động? Hay có hành động kín đáo đến mức tối không nhận ra? Quân Tú Anh, rốt cuộc cô muốn gì?” Cô Dao mím chặt môi, rồi bật cười trước những lời của Cố Khang tên tự luyến này, anh ta tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ tưởng, đều muốn tiếp cận anh ta sao? Cô tránh còn không được đây Dao đứng dậy, dõng dạc nói.“Tại sao tôi đồng ý gả cho Cố Tư Bạch, đó là chuyện của tôi và anh trai không cần cũng nói luôn, tôi không-có-nhu-cầu tiếp cận nên phiền anh tránh xa tôi một chút, cảm tôi nợ anh tối nay cũng trả đủ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.” Nói rồi Quân Dao hùng hổ rời khỏi nhà hàng, cô tự cảm thấy bản thân thật oai phong khi cho kẻ tự luyến kia một gáo nước lạnh như chứ? Cô chỉ cần yên ổn, chỉ cần Cố Tư Bạch sớm tỉnh lại để có được tự do theo đuổi ước mơ thèm quan tâm anh em nhà họ Cố mấy Khang Dật bị bỏ lại ngồi một mình bên bàn tức đến nghiến là lần đầu tiên Cố thiếu gia anh bị một cô gái nói những lời như lắm, xem như cô giỏi, có phải muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt không? Tưởng làm như thế sẽ khiến anh tò mò sao? Vậy cô phải thất vọng Khang Dật lau tay, rút một sấp tiền ném lên bàn rồi rời khỏi nhà lái xe qua cửa nhà hàng, anh thấy Quân Dao đang đứng bên đường vẫy đang định chạy chậm lại thì anh nhớ ra những lời cô vừa nói, tránh xa cô ra ư? Cố Khang Dật lái xe chầm chậm qua Quân Dao, anh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói.“Tạm biệt!” Cánh cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe cũng chạy xa Dao giờ nắm đấm theo, tưởng cô cần Quân Dao nhầm rồi, không hiểu sao khu này chẳng có chiếc taxi nào chạy qua, Cô mở điện thoại lên muốn đặt xe cũng không có xe nào gần Quân Dao nóng như lửa đốt, cô giẫm giẫm giày, đi loanh quanh, cầu trời khấn phật thương tình cho cô bắt được một chiếc taxi để về.“Cô gái, đi xe không?” Quân Dao nghe tiếng đằng sau, vui vẻ quay đầu, trời phật nghe thấy tiếng lòng của cô ư? Nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, nụ cười trên môi Quân Dao phút chốc tắt ngấm, trái tim như rơi vào hầm người đàn ông mặc đồ đen, nhìn không có một chút dáng vẻ của người tốt đang từ từ tiến về phía sau ba người đàn ông, Từ An An bước lên, mỉm cười sung sướng.“Thật không ngờ Cố nhị thiếu gia lại chơi chán vứt cô đi nhanh như vậy? Tôi cứ tưởng còn phải mất thêm chút công sức chứ?” Quân Dao siết chặt chiếc túi xách nhỏ trong tay, cô vô thức lùi về sau một đường những chiếc xe vẫn lướt qua, nhưng không một ai quan tâm phía bên này.“Muốn chạy? Không kịp đâu.” Từ An An vừa nói, ba người đàn ông đã tiến lên vây xung quanh Quân Dao.“Cô dám làm mất mặt Từ An An tôi mà tưởng tôi dễ dàng bỏ qua như thế à? Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.” Từ An An tiến lên, giơ tay tát Quần nghiêng người tránh được, muốn giơ tay nắm lấy tay cô ta thì bị ba người đàn ông túm dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao so được với ba người đàn ông cao họ giữ chặt tay Quân Dao, Từ An An tiến lên, hai mắt đỏ ngầu hung ác, khuôn mặt vặn ta với tay, túm lấy tóc Quân Dao, kéo đầu cô lên, cô ta nhìn thẳng mặt cô, gằn giọng.“Hôm nay tao đánh chết chán sẽ cho mấy người họ chơi chết mày còn vênh váo được không?” Trái tim Quân Dao như chết Cô không muốn chết ở đây! Không muốn chịu nhục nhã! Từ An An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Dao, cô ta cười càng dữ tợn.“Tao cho mày biết tay!” Vừa nói cô ta vừa vung tay, dùng hết sức hung hăng giáng xuống khuôn mặt Quân khi thay sang chiếc váy dài màu trắng đơn giản, Quân Dao được Cố Khang Dật đưa đến một nhà hàng Pháp sang chùm màu vàng tỏa ánh sáng ấm nhạc du dương, không khí vô cùng lãng Quân Dao hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cô dồn toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon và rượu vang hảo hạng phục vụ bưng khi đã thỏa mãn kha khá chiếc bụng nhỏ, Quân Dao mới ngẩng đầu, thấy Cố Khang Dật đang nhâm nhi ly rượu vang, nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ.“Anh đang nghĩ gì mà trầm tư thế?” Cố Khang Dật hơi cong khóe môi, lắc đầu mà không trả người đối diện kiệm lời như thế, cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục dùng bữa.“Quân Tú Anh, dạo này sức khỏe anh trai tôi tốt chứ?” Quân Dao đang dùng bữa, suýt chút nữa nghẹn, cô bỏ dĩa xuống, nhìn Cố Khang Dật, rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng dường như ẩn chứa hàm ý gì lắc đầu.“Vẫn vậy, anh với Cố Tư Bạch ở chung một nhà, không thăm nhau mà lại phải hỏi thăm qua tôi?” Cố Khang Dật nhướn mày, nhấp một ngụm rượu.“Tôi tới đó sợ anh ấy lại không vui.” “Quan hệ giữa hai người không tốt ?” Quân Dao tò mò hỏi.“Không, có chút hiểu lầm thôi, hy vọng khi tỉnh dậy anh ấy sẽ hiểu tối hơn.” Quân Dao khịt mũi, an ủi.“Hai người dù sao cũng là an hem ruột, hiểu lầm chỉ cần giải thích thì có thể gỡ bỏ thôi.” “Vậy sao?” Cố Khang Dật hỏi Dao đờ người, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, vì chính cô và Quân Tú Anh cũng là chị em cùng cha, nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp sao dám chắc chắn về tình cảm của người khác chứ? Quân Dao gượng cười.“Tôi ăn no rồi, anh no chưa? Chúng ta về đi, cũng muộn rồi.” Ngược lại Cố Khang Dật lại không hề có ý đứng dậy, anh đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Quân Dao.“Tôi vẫn không hiểu…” Anh cố ý dừng lại, vẫn nhìn chằm chằm Quân nhìn khiến cả người cô khó chịu như bị kiến cắn, hỏi lại.“Hả? Anh không hiểu gì?” “Cố Tư Bạch hôn mê ba năm không về ngoại hình cô cũng không dù nhà họ Cố rất giàu có, cũng rất có thể lực, nhưng một người nằm im trên giường như Cố Tư Bạch có lợi ích gì? Tôi không tin chỉ vì chút xíu lợi ích cha tôi cho các người mà cô sẵn sàng hi sinh cả đời bên cạnh một người không chút tương lai.” Cố Khang Dật hơi nheo mắt, tiếp tục nói.“Tôi còn tưởng cô đồng ý lấy Cố Tư Bạch là vì muốn tiếp cận tôi, nhưng đã ba tháng rồi cô vẫn chưa hành động? Hay có hành động kín đáo đến mức tối không nhận ra? Quân Tú Anh, rốt cuộc cô muốn gì?” Cô Dao mím chặt môi, rồi bật cười trước những lời của Cố Khang tên tự luyến này, anh ta tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ tưởng, đều muốn tiếp cận anh ta sao? Cô tránh còn không được đây Dao đứng dậy, dõng dạc nói.“Tại sao tôi đồng ý gả cho Cố Tư Bạch, đó là chuyện của tôi và anh trai không cần cũng nói luôn, tôi không-có-nhu-cầu tiếp cận nên phiền anh tránh xa tôi một chút, cảm tôi nợ anh tối nay cũng trả đủ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.” Nói rồi Quân Dao hùng hổ rời khỏi nhà hàng, cô tự cảm thấy bản thân thật oai phong khi cho kẻ tự luyến kia một gáo nước lạnh như chứ? Cô chỉ cần yên ổn, chỉ cần Cố Tư Bạch sớm tỉnh lại để có được tự do theo đuổi ước mơ thèm quan tâm anh em nhà họ Cố mấy Khang Dật bị bỏ lại ngồi một mình bên bàn tức đến nghiến là lần đầu tiên Cố thiếu gia anh bị một cô gái nói những lời như lắm, xem như cô giỏi, có phải muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt không? Tưởng làm như thế sẽ khiến anh tò mò sao? Vậy cô phải thất vọng Khang Dật lau tay, rút một sấp tiền ném lên bàn rồi rời khỏi nhà lái xe qua cửa nhà hàng, anh thấy Quân Dao đang đứng bên đường vẫy đang định chạy chậm lại thì anh nhớ ra những lời cô vừa nói, tránh xa cô ra ư? Cố Khang Dật lái xe chầm chậm qua Quân Dao, anh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói.“Tạm biệt!” Cánh cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe cũng chạy xa Dao giờ nắm đấm theo, tưởng cô cần Quân Dao nhầm rồi, không hiểu sao khu này chẳng có chiếc taxi nào chạy qua, Cô mở điện thoại lên muốn đặt xe cũng không có xe nào gần Quân Dao nóng như lửa đốt, cô giẫm giẫm giày, đi loanh quanh, cầu trời khấn phật thương tình cho cô bắt được một chiếc taxi để về.“Cô gái, đi xe không?” Quân Dao nghe tiếng đằng sau, vui vẻ quay đầu, trời phật nghe thấy tiếng lòng của cô ư? Nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, nụ cười trên môi Quân Dao phút chốc tắt ngấm, trái tim như rơi vào hầm người đàn ông mặc đồ đen, nhìn không có một chút dáng vẻ của người tốt đang từ từ tiến về phía sau ba người đàn ông, Từ An An bước lên, mỉm cười sung sướng.“Thật không ngờ Cố nhị thiếu gia lại chơi chán vứt cô đi nhanh như vậy? Tôi cứ tưởng còn phải mất thêm chút công sức chứ?” Quân Dao siết chặt chiếc túi xách nhỏ trong tay, cô vô thức lùi về sau một đường những chiếc xe vẫn lướt qua, nhưng không một ai quan tâm phía bên này.“Muốn chạy? Không kịp đâu.” Từ An An vừa nói, ba người đàn ông đã tiến lên vây xung quanh Quân Dao.“Cô dám làm mất mặt Từ An An tôi mà tưởng tôi dễ dàng bỏ qua như thế à? Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.” Từ An An tiến lên, giơ tay tát Quần nghiêng người tránh được, muốn giơ tay nắm lấy tay cô ta thì bị ba người đàn ông túm dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao so được với ba người đàn ông cao họ giữ chặt tay Quân Dao, Từ An An tiến lên, hai mắt đỏ ngầu hung ác, khuôn mặt vặn ta với tay, túm lấy tóc Quân Dao, kéo đầu cô lên, cô ta nhìn thẳng mặt cô, gằn giọng.“Hôm nay tao đánh chết chán sẽ cho mấy người họ chơi chết mày còn vênh váo được không?” Trái tim Quân Dao như chết Cô không muốn chết ở đây! Không muốn chịu nhục nhã! Từ An An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Dao, cô ta cười càng dữ tợn.“Tao cho mày biết tay!” Vừa nói cô ta vừa vung tay, dùng hết sức hung hăng giáng xuống khuôn mặt Quân Dao..
Truyện Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa - Quân Dao - Cố Khang Dật. Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời đi. Vừa rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm sỡ. May mà Quân Dao nhanh trí, lừa hắn cởi quần, rồi đá mạnh vào “cậu em” của tên đó rồi bỏ chạy. Đến bây giờ cô vẫn run bần bật. Quân Dao lái xe trong trạng thái không tỉnh táo như vậy, cho đến khi một luồng sáng chói mắt cùng tiếng “ầm” vang lên, cô không còn biết gì nữa. Khi tỉnh lại, Quân Dao đã ở trong bệnh viện, xung quanh trắng toát, toàn mùi thuốc khử trùng. Nhưng điều đáng sợ hơn là bố cô và cảnh sát đứng xung quanh, họ cho cô biết cô vừa gây tai nạn cho thiếu gia nhà họ Cố - một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đứng đầu cả nước. Chưa hết, cô còn hành hung thiếu gia nhà họ Doãn – chính là kẻ bị cô đá vào “cậu em”. Quân Dao cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì mà bị đẩy vào tù năm năm. Cô muốn kêu oan, nhưng chính cô cũng không nhớ nổi đêm đó đã xảy ra những chuyện gì. Cô chỉ nhớ tâm thần hoảng loạn lái xe trở về nhà, rồi “ầm” một tiếng, cô ngất đi, có phải cô đã đâm vào xe của thiếu gia nhà họ Cố?
Những đứa trẻ vui vẻ chạy ào ra, vây quanh Mạn Nhu. Mạn Nhu sống mười tám năm ở đây, đây chính là nhà của cô, những đứa trẻ này là anh chị em của cô. Cũng đã nửa năm rồi cô ấy mới được về thăm trại trẻ. Các mẹ cũng đi ra, vui vẻ, niềm nở gọi. “Mạn Nhu về rồi hả con?” “Dạ!” Từ Mạn Nhu chạy đến, ôm lấy các mẹ. Mẹ Từ đứng hơi lui lại phía sau, trái ngược với khuôn mặt vui vẻ của mọi người, ánh mắt bà ấy đượm buồn cùng lo lắng. Một lúc sau, Từ Mạn Nhu đi đến cạnh bên mẹ Từ, nũng nịu ôm lấy tay bà ấy. “Mẹ, con về thăm mọi người.” “Mạn Nhu, những chiếc xe kia là sao?” Mẹ Từ lo lắng hỏi. Mẹ Từ chính là người nhặt được Từ Mạn Nhu bị người ta vứt bên đường, bà ấy đã đưa cô về, chăm sóc cô từ lúc ấy. Bà ấy cũng là người đặt tên cho Từ Mạn Nhu, chính vì vậy một đứa trẻ không biết cha mẹ mình là ai như Từ Mạn Nhu đã có họ. Cô cũng coi cô như mẹ ruột của mình. Nhưng chuyện này quả thực hơi khó giải thích, cô ấy không muốn mẹ phải lo lắng. Nếu bà ấy biết sự thật những gì cô đang trải qua, chắc chắn sẽ rất đau lòng. “Mẹ, con có một chị bạn là người tốt, chị ấy muốn tài trợ một ít đồ cho nhà mình.” Vừa nói Từ Mạn Nhu vừa chỉ về phía Quân Dao đang đứng cách đó không xa, dựa người vào cửa xe. “Sao con quen được người giàu như thế?”. “Hì, vô tình quen ạ, chị ấy tốt lắm, để con giới thiệu chị ấy với mẹ. À, nhưng mà đợi con đưa quà cho lũ trẻ đã ạ” . “Ừ, lát mẹ con mình nói chuyện sau, con mau ra đó đi.” Từ Mạn Nhu liền nhờ nhân viên siêu thị bê đồ xuống. Đám trẻ nhìn thấy rất nhiều bánh kẹo, đồ ăn vặt chuyển từ trên xe tải xuống thì đều ồ lên thích duy trì một trại trẻ cả các mẹ lẫn đám trẻ cả gần trăm người, kinh phí vô cùng lớn. Dù các mẹ đều nỗ lực tìm nguồn tài trợ nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo việc ăn học bình thường cho bọn trẻ. Những món bánh kẹo trái cây thơm ngon rồi đồ ăn vặt như thế này là quá xa xỉ, chúng không bao giờ dám mơ tới. “Nào, các em đứng xếp hàng nhận quà nhé”. Đám trẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời, lập tức xếp thành hàng dài, từng đứa đi lên, nhận hoa quả, bánh kẹo từ tay Từ Mạn Nhu và Quân Dao. Quân Dao sống trong gia đình lạnh lẽo, ít tình cảm, đột nhiên cô cảm thấy thực ra cuộc sống ở trại trẻ mồ côi có khi còn vui vẻ, hạnh phúc hơn cuộc sống trong chính ngôi nhà của mình như của cô. Ở đó, cô bị Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh đánh đập, bắt làm việc đủ kiểu, cũng chẳng có bạn bè hay ai trò chuyện gì, cô cứ lủi thủi như vậy mà lớn lên. Ở đây dù thiếu thốn vật chất, nhưng có bạn bè đồng trang lứa, chắc chắn còn có bạn để chơi cùng. Cô mỉm cười, cảm thấy vô cùng dễ chịu, đưa quà cho từng đứa trẻ. Chỉ một lát là phát xong quà bánh, còn rau thịt cá gạo mì và đủ thứ gia vị khác thì được nhân viên chuyển luôn vào nhà bếp. Sau khi phát xong, Mạn Nhu cười nói. “Chị, cũng tối rồi, chị có muốn ăn một bữa cơm à trại trẻ không?” Quân Dao gật đầu, chẳng mấy khi có cơ hội đến đây, cô cũng muốn thử cảm giác ấy. Nhà ăn là những chiếc bàn dài thẳng tắp. Có một hai mẹ đang tất bật múc cơm, múc thức ăn vào những chiếc khay cho lũ trẻ. Bọn chúng xếp hàng dài, vô cùng ngoan Mạn Nhu và Quân Dao cũng đứng vào hàng, hai người chọn vài món rồi bưng ra, Từ Mạn Nhu nói khẽ, “Nếu không ngon chị ăn một chút cũng được ạ, em chỉ muốn chị trải nghiệm thử ttf thôi.” “Không sao, tôi ăn được mà.” Quân Dao mỉm cười, Từ Mạn Nhu không biết cô từng phải sống trong tù ba năm, ăn những thứ cho chó lợn còn chê, cho nên những món này trong mắt cô đều trông rất ngon mắt. Hai người họ ngồi cùng với mẹ Từ.. “Mẹ, đây là chị Quân Dao, chị ấy là người tài trợ đồ cho nhà mình đấy ạ” Vừa rồi lúc lấy cơm Từ Mạn Nhu đã nói với Quân Dao về chuyện cô ấy lấy cô ra làm “lá chắn” cho việc mua đồ này, cô cũng hiểu cho hoàn cảnh của Từ Mạn Nhu nên đồng ý. “Quân tiểu thư, cảm ơn cô rất nhiều, cô tốt quá” Mẹ Từ nói. “Dạ không có gì ạ, chỉ là chút lòng. Các mẹ vất và chăm sóc tụi trẻ mới là công lao lớn ạ.” Mấy người trò chuyện rất vui vẻ, thân mật. Quân Dao cũng ăn hết sạch suất cơm cô lấy, đâu cần cao lương mỹ vị, chỉ cần vui vẻ, bữa cơm đạm bạc cũng trở nên ngon vô cùng. Sau khi ăn xong, thấy trời cũng đã tối, Quân Dao xin phép ra về. Từ Mạn Nhu rất muốn ngủ ở lại đây một đêm, có thêm thời gian với các mẹ và các em, nhưng vệ sĩ từ chối, hắn nói Hoắc tổng không đồng ý cho cô đi qua đêm. Từ Mạn Nhu đành lưu luyến chia tay mọi người. Quân Dao và Từ Mạn Nhu cũng ôm tạm biệt nhau, hẹn nếu có thời gian sẽ cùng đến thăm trại trẻ tiếp. Quân Dao thực sự rất thích nơi này, cũng muốn có nhiều thời gian hơn cho lũ trẻ. Trở về ngồi hàng ghế sau, vệ sĩ lái xe, Từ Mạn Nhu vừa rồi còn cười vô cùng vui vẻ bây giờ anh mắt buồn rười rượi, nhìn ra ánh đèn đường và những dãy nhà cao tầng bên đường. Trái tim cô ấy trống rỗng, dường như cảm thấy bản thân thật lạc loài. Cô ấy vừa muốn có thật nhiều tiền để giúp mẹ và các em, lại cũng muốn có được tự do, sự vui vẻ và hồn nhiên như trước đây. Có phải cô ấy đã quá tham lam rồi không? Còn Quân Dao hôm nay tâm trạng rất tốt, buổi sáng vừa xin được Cố Tư Bạch cho cô đi thực tập tại tập đoàn của anh, chiều lại đến trại trẻ mồ côi, những nghi kị về Từ Mạn Nhu trong cô cũng dần được gỡ bỏ. Không chỉ thái độ của Từ Mạn Nhu khi nói chuyện với cô. Mà cả cách cô ấy nói rằng muốn giúp đỡ những đứa trẻ thiếu thốn kia, cô vô cùng cảm động. Cô cũng cảm thấy bản thân mình quá ích kỉ, trước giờ chưa bao giờ chú ý đến những chuyện này, từ giờ cô cần mở lòng mình hơn, bây giờ cuộc sống của cô rất tốt, nhưng ngoài kia còn biết bao nhiều người đang đói khố, cô cũng nên giúp họ một chút. Trở về Dao Uyển, Cố Tư Bạch đã đi làm về, đang ngồi đọc báo trong phòng khách, thấy cô về, anh mỉm cười. “Thế nào, xem chừng em rất vui.” Quân Dao gật đầu, cô ngồi xuống bên cạnh anh. “Hôm nay em cùng Từ Mạn Nhu đến trại trẻ mồ côi, tụi trẻ con đáng yêu lắm” Cố Tư Bạch nghe thế thì lập tức quẳng tờ báo đang đọc qua một bên, nghiêng người về phía cô. “Mình cũng sinh một đám trẻ con cho vui cửa vui nhà nhé”. Nói rồi anh vươn tay, bế bổng cố lên. Quân Dao đánh vào vai anh. “Bỏ em xuống đi, em còn chưa tắm rửa, người toàn mùi mồ hôi thôi.” Ông nói gà bà nói vịt gì vậy chứ? Một đêm nồng nhiệt trôi qua, sáng hôm sau, khi cả hai còn đang say giấc chiếc điện thoại vang lên. tiếng chuông inh ỏi như muốn đòi mạng. Quân Dạo lập tức bật dậy, tắt chuông báo thức rồi chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân. Cố Tư Bạch nhíu mày, nhìn đồng hồ, vẫn còn Sớm mà, sao hôm nay Dao Dao dậy sớm như vậy? Nhưng dù sao cũng có nhiều việc cần làm, cho nên anh cũng dậy luôn. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Quân Dao bắt đầu chạy chỗ này một tí, chỗ kia một tí, cuống quýt chuẩn bị. Đến khi Cố Tư Bạch vệ sinh cá nhân xong đi ra đã thấy Quân Dao ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần âu đen, khoác ngoài một chiếc áo vest màu trắng. Cô buộc gọn tóc ra sau, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn vô cùng thanh lịch. “Em làm gì vậy?” Cố Tư Bạch hơi bất ngờ. “Anh quên à, hôm nay ngày đầu tiên đi làm của em." “Vẫn còn sớm mà, em định đến đó ngủ một giấc đợi nhân viên tới sao?” “Em biết, nhưng ngày đầu đi làm vẫn nên đi Sớm một ngớ là không được nói em là VỢ anh đấy, phải coi em như người xa lạ.” Cố Tư Bạch gật gù. “Vậy ra ăn sáng đã rồi hẳn đi.” “Không được, chậm xe bus mất.” Cố Tư Bạch suýt sặc, thấy Quân Dao đã sắp bước ra khỏi phòng thì vội níu tay cô lại. “Từ từ, em nói gì cơ, gì mà xe bus?” “Thì em sẽ đi bắt xe bus đi làm, giống như nhân viên bình thường” Cố Tư Bạch để trán, đúng là cạn lời với cô vợ nhỏ này, có cần nghiêm trọng đến mức đó không? “Em có biết từ nhà mình đi bộ ra bến xe bus bao xa không? Cũng phải mấy cây SỐ, rồi lại chen chúc trên xe bus.” Quân Dao mỉm cười, “Không sao, em sẽ cố gång." Nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô, anh thật muốn cốc đầu cô gái ngốc này một cái, chẳng lẽ chồng của cô không nuôi nối cổ, không mua được cho cô một chiếc xe mà bắt cố chen chúc trên xe bus? “Lát em đi cùng anh, đằng nào cũng cùng đường” Quân Dao vội vàng xua tay. “Không được đâu, nhỡ có ai nhìn thấy thì lại đồn thổi linh tinh, em muốn dựa vào sức lực của chính mình.” Sao cô lại bướng bỉnh thế này cơ chứ? Chẳng lẽ cô thích tự ngược, chỉ thích chịu khổ thôi? “Anh đỗ xe khu vực riêng, đi thang máy riêng, em cứ đi vào khu vực thang máy chung của nhân viên là được, sẽ không ai thấy đâu.” “Thật không ạ? “Em mà còn nói nữa anh cho em ở nhà đấy” Cố Tư Bạch hơi nổi giận. Sao cô vợ này của anh lại bướng bỉnh thế cơ chứ? Thấy thế, Quân Dao lập tức cười ngọt ngào, lắc lắc tay anh, “Em chỉ muốn cố gắng một chút thôi mà, không phải ghét bỏ gì anh đâu.” Là anh không muốn cô chịu khổ, vậy mà vào đầu cô đã thành cô ghét bỏ anh, thật muốn bổ đầu cô ra xem trong đó vận hành như thế nào mà. “Được rồi, không được bỏ bữa sáng, tận 9 giờ mới vào làm, bây giờ còn sớm, em mau ngồi xuống đây, đợi anh rồi cùng ra ăn sáng” . Quân Dao xụ mặt, nhưng cô nhịn, phải nhịn, bây giờ anh là sếp của cô rồi, nếu không nhịn chẳng may anh đuổi việc cô ngay ngày đầu đi làm thì xui xẻo lắm. Cô không muốn sống cuộc đời ăn no chờ chết lát sau hai người cùng ra ăn sáng, anh bắt cô ăn đủ chất, ăn no rồi lại bắt ngồi đợi anh đi thay quần áo. Quân Dao lòng nóng như lửa đốt, một người sinh ra từ vạch đích như Cố Tư Bạch làm sao hiểu được cảm giác bồn chồn, lo lắng của người lần đầu tiên đi làm cơ chứ. Lúc Cố Tư Bạch vừa dừng xe, Quân Dao nhìn quanh không thấy ai liền mở cửa xe, định chạy ra ngoài thì bị gọi lại, “Khoan đã, em quên đồ” “Hả? Quên gì cơ?” Quân Dao nhìn xung quanh, rõ ràng cô đã cầm túi xách rồi mà. Anh nghiêng người qua, ghé mn về phía cô. Quân Dao hiểu ý, liền hôn phớt lên má anh, rồi chạy tót đi. Cố Tư Bạch lắc đầu, hôm nay tha cho em. Anh thong dong bước xuống xe, đi về phía thang máy dành riêng cho quản lý cấp liếc nhìn qua thấy Quần Dao đang đứng xếp hàng chờ thang máy. Nhan sắc của cô gái nhỏ dù ăn mặc đơn giản, chỉ trang điểm nhẹ nhưng cũng vô cùng xuất chúng. Mấy nhân viên nam nhìn thấy cô gái xinh đẹp lạ mặt thì lập tức bắt chuyện làm quen. “Em là nhân viên mới à?”. “Dạ, em là thực tập sinh, hôm nay ngày đầu đi làm, mong các anh chị giúp đỡ”. “Được, không có gì, anh là...” Mấy người đó vây quanh Quân Dao, bộ lô ba la đủ kiểu, không ai để ý vị tổng tài nào đó mặt lạnh đi, lạnh lùng đi vào thang máy riêng. Quân Dao đi đến phòng nhân sự, vốn có được sắp xếp vào phòng Tài chính để thực tập, nhưng không hiểu sao bây giờ chị trưởng phòng nhân sự lại bảo cô hãy đến phòng Trợ lý. “Chị ơi, có nhầm gì không ạ? Em thực tập tại Phòng Tài chính mà.” Quân Dao hỏi lại, ánh mắt đầy vẻ không hiểu. “Không nhầm, bên phòng Tài chính đã đủ người rồi, mà bên phòng Trợ lý tổng giám đốc đúng lúc thiếu một thực tập sinh, em phải biết đây là cơ hội rất lớn, ở đó toàn là tinh anh, nhân tài kiệt xuất, có thể học hỏi được rất nhiều, lại còn có cơ hội tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao. Em mau đi qua đó báo danh đi.” “Dạ” Quân Dao gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều. Sau khi thấy Quân Dao đi khuất, trưởng phòng Nhân sự thở phào nhẹ nhõm, không biết cô gái trẻ này là thần phật phương nào mà vừa rồi trợ lý chính của chủ tịch gọi điện dặn dò, chắc chắn thân phận không đơn giản. Trưởng phòng nhân sự nhìn vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Quân Dao, tặc lưỡi thở dài trong lòng, tự cảm thấy xinh đẹp cũng là một loại thực lực, mà có khi còn là thực lực mạnh mẽ. Nhưng đó là chuyện của người ta, cô ấy đã sống đủ lâu để biết không nên tọc mạch vào chuyện của người khác rồi. Theo chỉ dẫn của trưởng phòng Nhân sự, Quân Dao đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà. Tầng cao nhất là tầng dành riêng cho chủ tịch tập đoàn, phía ngoài là phòng dành cho trợ lý. Quân Dao vừa lên đến nơi, trợ lý chính của Cố Tư Bạch liền đi ra, mỉm cười vui vẻ với cô. “Em là thực tập sinh mới đến đúng không, mau vào đây, chị sẽ hướng dẫn công việc cụ thể cho em." Nói rồi cô ấy đi vào phòng, chỉ vào một chiếc bàn. “Đây là bàn làm việc của em, máy tính của em, tủ đựng tài liệu của em mới là thực tập nên giai đoạn đầu tập làm quen mọi thứ, em sẽ chuẩn bị cà phê cho chủ tịch và cho cả phòng. Sắp xếp lại tài liệu theo danh mục, tập sắp xếp lịch trình và nhận những cuộc hẹn không có trong danh mục Quân Dao chăm chú lắng nghe. “Tạm thời em cứ ngồi xuống đây, đợi chị một chút, chị hướng dẫn chi tiết.” Quân Dao lật đật tìm số, nhấc điện thoại bàn gọi đến nhà hàng năm sao ngay gần đó, bảo họ để một phòng riêng cho chủ tịch. Làm xong hết việc được giao, đã mười hai giờ rồi, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, cả buổi sáng bận rộn nhưng cô lại rất vui vẻ. “Tiểu Dao, đi ăn trưa thôi, nhà ăn nhân viên phục vụ đồ ăn miễn phí cho nhân viên đấy” "Vânga." Quân Dao lập tức đứng lên, chuẩn bị đi cùng các nhân viên khác thì điện thoại trong túi cô vang lên tiếng chuông. Cô nhìn màn hình, là Cố Tư Bạch. 1A “Chờ anh!” Quân Dao vừa bắt máy chỉ nghe thấy hai chữ đó rồi cúp máy, cô bĩu môi, đã nói ở công ty coi như người xa lạ, không liên quan gì nhau cơ mà. Cô ấn phím, nhắn đi một tin. “Em đi ăn trưa đây, có gì tối nói nhé!” Nhắn xong, cô úp điện thoại xuống bàn, vội vàng chạy ra ngoài đi theo các chị cùng phòng mà không biết chỉ một lát sau điện thoại cô lại rung lên bần bật. Trong phòng đã không còn ai, chỉ có tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt. Một lúc sau, Cố Tư Bạch đi từ phòng riêng ra, anh nhìn vào phòng trợ lý thông qua cửa kính trong suốt, không một ai, chỉ có tiếng chuông điện thoại văng vẳng. Sắc mặt vốn đã tệ của vị nào đó lại càng xấu hơn. Nhà ăn của nhân viên rất lớn, được chia làm một tầng và một lửng, được thiết kế trẻ trung, hiện đại. Lên tầng lửng ngoài đồ ăn còn có thêm trà, cà phê, nước trái cây miễn phí. Đúng là tập đoàn lớn, đãi ngộ cũng rất tốt. “Kia là tủ đồ ăn vặt, còn kia là tủ kem, nếu muốn ăn em cứ lấy tự nhiên nhé” “Vâng ạ”. Quân Dao lấy một suất cơm, ăn cùng mọi người. Không khí khá hòa hợp. Buổi sáng hầu như cô chỉ tiếp xúc với trợ lý chính Quan Tư Mỹ, bây giờ mới có thời gian nói chuyện với những người khác. Thấy Quan Tư Mỹ có vẻ rất nhiệt tình với Quân Dao khiến những nhân viên trong lòng thầm đoán có lẽ Quân Dao là người nhà hoặc người quen biết gì đó với Quan Tư Mỹ, vì vậy tự nhiên cũng đối xử với cô thân thiện hơn hẳn. Còn Quân Dạo nào biết những suy nghĩ ấy, chỉ cảm thấy đi làm rất tuyệt, được quen biết, trò chuyện với người này người kia, dễ chịu hơn hẳn việc mãi ru rú trong nhà loay hoay với mớ kiến thức khô cứng mà không được thực hành. Đột nhiên, phòng ăn ồn ào cả lên, khiến nhóm Quân Dao cũng tò mò quay qua nhìn. “Sao chủ tịch lại đến đây?” Quân Dao suýt mắc nghẹn miếng cơm đang ăn. Sao anh ấy lại đến đây? Cô sợ hãi cúi đầu, nhìn vẻ mặt lạnh như băng kia, có phải đang giận chuyện gì không? Không phải vì tin nhắn vừa rồi của cô đấy chứ? Cố Tư Bạch đi một vòng, kiểm tra chế độ Cơm, thức ăn và nước uống cho nhân viên rồi lấy một suất cơm, đi thẳng về phía bàn Quân Dao đang ngồi. Cô thấy thế càng cúi gằm xuống, chỉ hận không thể úp luôn mặt xuống khay cơm. Nhìn thấy Cố Tư Bạch đi đến, tất cả trợ lý liền đứng lên, Quan Tư Mỹ hỏi, “Chủ tịch, Tiểu Dao đã đặt bàn ở nhà hàng cho chủ tịch rồi ạ.”Cố Tư Bạch không trả lời, anh đặt khay cơm xuống, thấy vậy Quan Tư Mỹ vội đứng lên nhường chỗ cho rồi Quan Tư Mỹ ngồi cạnh bên Quân Dao, bây giờ cô ấy đứng dậy, anh ung dung ngồi xuống, ngay sát gần Quân Dao. Ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, Quân Dao càng cúi đầu xuống. “Tiểu Dao, mau chào chủ tịch đi” Một trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở. “Chào... chủ tịch” Quân Dao lí nhí, cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt anh. “Ăn cơm đi.” Cố Tư Bạch nhàn nhạt nói, đây là câu đầu tiên từ lúc anh bước vào nhà ăn đến giờ. Không khí nhà ăn vừa rồi còn rôm rả, bây giờ đột nhiên im ắng đến kỳ lạ, bọn họ không hiểu sao đột nhiên chủ tịch lại chạy tới đây ăn cơm. Bình thường trưa nào chủ tịch cũng bận rộn đi tiếp khách hoặc nếu không cũng sẽ dùng bữa ở nhà hàng sang trọng, dù cơm ở nhà ăn của công ty cũng rất ngon, nhưng sao So được với mấy nhà hàng năm sao đó chứ. Quân Dao len lén nhìn anh, thấy anh ngồi thẳng lưng, chậm rãi ăn từng miếng, hoàn toàn không để ý đến cô, Quân Dao vừa mừng vừa lo. Mừng vì anh không làm ra hành động tỏ vẻ quen biết nào, lo vì khuôn mặt anh lúc này nặng nề như trời sắp giông. Ăn vội ăn vàng thêm vài miếng, Quân Dao liền nhìn mọi người, “Em ăn xong rồi, em xin phép lên trước ạ” CỐ Tư Bạch nhàn nhạt nhìn qua cô, “Đồ ăn không ngon?” Một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng khiến Quân Dao cứng đơ người mất một lúc mới trả lời được. “Không, đồ ăn rất vừa miệng... tôi... tôi ăn no rồi.” “Ăn ít vậy sao?” Mặt Quân Dao méo xệch. Bây giờ mà ngồi xuống ăn cũng không ổn, chạy đi càng không hay. “Tôi... đang giảm cân. Lần sau tôi sẽ lấy ít đồ ăn lại.” “Gầy như vậy còn muốn giảm cân?” Đây là đang muốn truy sát cô sao? Cố Tư Bạch đáng ghét. Quân Dao chỉ có thể gượng gạo chống chế, “Con gái mà, luôn thích gầy” “Ừm, cô đặt bàn cho tôi đúng không?” “Vâng”. “Không phải bàn tôi thường ngồi.” “Chuyện... chuyện này... xin lỗi chủ tịch” Quan Tư Mỹ thấy vậy vội đỡ lời. “Xin lỗi chủ tịch, lần sau tôi sẽ tự làm ạ”. “Cứ giao cô ấy, nhưng làm sai trừ lương là được.” Thực tập vẫn có lương, nhưng lượng thấp hơn nhân viên chính thức rất nhiều, lại còn bị trừ lương nữa. Quần Dao hơi bĩu môi, muốn lấy việc công trả thù từ đây mà. Nói xong Cố Tư Bạch buông đũa, đứng dậy, bỏ lại một câu “Đi theo tôi.” Rồi đi thẳng ra khỏi phòng ăn. Mặt Quân Dao như ăn ớt, cô thấy trừ Quan Tư Mỹ, mấy cô gái khác đều đang nhìn cô đầy vẻ thông cảm. “Cẩn thận nhé, chủ tịch nổi tiếng nghiêm khắc đấy” "Da." Quân Dao lí nhí đáp, cúi đầu chạy theo anh. Quan Tư Mỹ làm bên cạnh Cố Tư Bạch đã lâu, sáng nay chính anh dặn cô ấy đón người và hướng dẫn, dĩ nhiên cô ấy đoán được Quân Dao không đơn giản. Bây giờ người ngoài nhìn chỉ thấy Tiểu Dao đáng thương sắp bị phạt, còn riêng cô ấy thấy sao không khí giữa hai người đó lại mập mờ thế nhỉ? Lúc đứng chờ thang máy, Cố Tư Bạch ngoắc ngón tay với cô, “Đi thang bên này” “Những thang đó dành cho lãnh đạo cấp cao mà." Cố Tư Bạch không đáp, chỉ nhìn cô, khiến Anh chống tay lên cửa, giam giữ cô trong lồng ngực mình. “Anh chiều em quá rồi hả?” Quân Dao ngọ nguậy người. “Không có, mình thấy nhất khi đi làm thì tỏ ra không quen biết mà.” “Hừ, có vẻ em rất thích đi làm.” Quân Dao run run khóe môi, “Em thích đi làm mà, ở đây được quen nhiều người, học hỏi thêm kinh nghiệm” “Anh thấy em chán anh rồi, muốn có không gian riêng thì đúng hơn.” Giọng Cố Tư Bạch lạnh đi. “Không có”, Quân Dao lắc đầu, “Em chỉ không không muốn mọi người bàn tán linh tinh thôi mà.” “Thế mà sáng nay anh thấy em trò chuyện với mấy tên nhóc thối kia rất vui vẻ cơ đấy. Lúc đi ăn còn dám bỏ điện thoại trong phòng, để mặc kệ anh chờ”. Sao nhân viên của anh lại thành mấy tên nhóc thối rồi? “Em chỉ muốn làm quen với đồng nghiệp thôi ma." “Em không thấy ánh mắt mấy tên đó nhìn em chằm chằm à, chỉ hận không thể biến em thành người của bọn họ thôi”. Quân Dao giật giật khóe môi, sao anh cứ tự biên tự diễn như thế chứ? Cố Tư Bạch cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô, “Nhớ kĩ, em chỉ là của anh thôi, cấm không được liếc mắt đưa tình với tên đàn ông thối nào khác.” Bị anh mắng nãy giờ, lại còn bị hôn mạnh bạo khiến đôi mắt to tròn của Quân Dao ửng đỏ, chóp mũi cô cũng hồng lên, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống. “Anh bắt nạt em, anh cậy quyền cậy thế bắt nạt em. Em không liếc mắt đưa tình với ai cả. Em chỉ muốn đi làm mà anh cũng không cho.” Càng nói cô càng tủi thân, nước mắt tuôn rơi như mưa. Người nào đó vừa rồi còn hùng hổ mà bây giờ nhìn thấy những giọt nước mắt nức nở của cô vợ nhỏ thì cuống lên, vội đưa tay lau nước mắt học ô. “Được rồi, đừng khóc nữa, anh xin lỗi, là anh sai, đừng khóc nữa.” Nhưng càng dỗ Quân Dao càng khóc dữ. “Anh chưa bao giờ hung dữ với em, sao bây giờ anh quát em?” Nhà phải có nóc, sư tử không gầm lại tưởng Hello Kitty. Cố Tư Bạch vội vàng vừa lau nước mắt vừa bày ra khuôn mặt vô tội, “Thôi, đừng khóc nữa, là anh sai.” Quân Dao bĩu môi, hất tay anh ra, đi đến ngồi xuống ghế sô pha. “Em không tha lỗi cho anh đâu.” Người nào đó vừa rồi uy phong là thế, bây giờ lại như mèo con ngồi xuống bên cạnh vợ, bóp bóp tay học ô. “Đừng giận anh mà, ai bảo vệ anh xinh đẹp thu hút như thế, anh sợ mất vợ” “Tối nay cho anh ngủ ngoài phòng khách.”